Ngày em xách vali lên máy bay đi Nhật, chồng em đứng ngoài cổng, mắt đỏ hoe. Anh dặn:
“Ráng lên nhé, vài năm nữa mình có vốn, rồi em về, cả nhà lại sum họp.”
Lúc đó, em không ngờ rằng vài năm xa nhau lại dài và trống trải đến vậy.
Ở bên này, ban ngày em cắm cúi làm việc, đêm về nằm trong căn phòng nhỏ, nhìn màn hình điện thoại mà tim nghẹn. Ở đầu bên kia, anh gọi, giọng trầm khàn như gió đêm quê nhà:
“Anh nhớ em quá… chỉ ước được ôm em một lần thôi.”
Những cuộc gọi đêm dần trở thành thói quen. Anh kể chuyện con, chuyện mùa màng, rồi bất chợt im lặng. Ánh mắt trong khung hình Zalo lấp lánh nỗi khát khao mà em vừa thương vừa sợ. Thương vì anh vẫn hướng về vợ, sợ vì nỗi cô đơn ấy có thể kéo anh đi lạc.
Một lần, anh nói đùa:
“Hay là em gửi cho anh… chút gì đó để đỡ nhớ?”
Em ngại, nhưng rồi cũng chiều, chỉ để anh vơi đi phần nào nỗi trống trải.
Đêm ấy, sau khi tắt điện thoại, em nằm lặng, nước mắt chảy ướt gối. Thương chồng, thương mình. Xa nhau lâu, người đàn ông nào mà chẳng có lúc yếu lòng? Em sợ một ngày nào đó, anh không chịu nổi, tìm đến ai đó chỉ để khỏa lấp cô đơn. Em đã sinh cho anh ba đứa con gái rồi, nếu anh ra ngoài vì chuyện ấy… có khi cả đời em không ngẩng nổi mặt nhìn con.
Rồi một hôm, anh nhắn:
“Hay là anh mua cái… đồ giả ấy, để khi nhớ em còn biết đường mà chịu?”
Em choáng. Lúc đầu phản đối kịch liệt, thấy xấu hổ, kỳ cục. Nhưng nghĩ kỹ, miễn sao anh giữ được lòng, thì còn hơn để lòng anh sa ngã. Em đặt mua, gửi về cho anh.
Ngày anh nhận được hàng, anh gọi video. Em thấy ánh mắt anh sáng lên, vừa hồi hộp vừa buồn cười. Nhưng rồi, chỉ vài phút sau, nét mặt anh thay đổi — như người tìm lại hơi ấm cũ. Mồ hôi lấm tấm, giọng anh run, gọi tên em. Em lặng người.
Lúc ấy, giữa hai đất nước, em vừa thương, vừa đau, vừa có chút nhẹ nhõm.
Từ hôm đó, anh vui vẻ hơn, ít than nhớ hơn. Nhưng trong lòng em lại dấy lên nỗi lo khác:
Liệu khi trở về, anh còn tìm lại được cảm giác thật với em không?
Liệu thứ “đồ giả” kia có làm nguội dần tình chồng vợ?
Nỗi nhớ vẫn dài như con đường em đi kiếm tương lai. Mỗi đêm, nghe tiếng chuông báo tin nhắn từ anh, tim em lại rung lên — vừa ấm, vừa nhói.
Xa nhau, hóa ra không chỉ là khoảng cách địa lý, mà là khoảng cách của những cơn khát bị kìm nén — khát hơi ấm, khát tình, khát một cái ôm thật sự sau bao ngày chờ đợi.



ĐĂNG KÍ NHẬN QUÀ AN SINH XÃ HỘI - NHẬN 100K VNeID